Sắp đến ngày Nhà giáo, thân gửi thầy cô vài dòng (nguồn từ Bài ca đi cùng năm tháng)
Được đăng ngày:11/11/2014 10:12:42 PM viết bởi:admin
Có thể hiểu rằng “tôn sư” là lòng tôn kính, yêu thương của người học trò đối với thầy cô. Còn “trọng đạo” là đề cao, coi trọng đạo lý. Không chỉ “tôn sư”, người học còn phải “trọng đạo”. Một trong những biểu hiện của “trọng đạo” là xem trọng, biết ơn người thầy. Ngày xưa, cứ mỗi độ Tết đến Xuân về, ông bà, cha mẹ lại không quên nhắc nhở cháu con “Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy”. Trong không khí bận rộn đón mừng năm mới, mọi người vẫn giành những lời chúc tốt đẹp, những sự quan tâm đầy kính trọng, tình nghĩa với thầy dạy mình. Đó là đạo nghĩa thầy - trò. Và tinh thần “Tôn sư trọng đạo” đó đã có từ rất lâu, trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta..
Nghĩ về người thầy và truyền thống "Tôn sư trọng đạo" nhân ngày 20 - 11 (Nguồn từ: Bài ca đi cùng năm tháng).
Những cơn gió se se lạnh luồn về, cây bàng trên sân trường bắt đầu bứt lá đón thu về...thì cũng đến dịp học sinh vui mừng, háo hức đón chào ngày Nhà Giáo Việt Nam với những món quà thật ý nghĩa. Đó là nếp truyền thống “Tôn sư trọng đạo” mà ai đã làm người đi học đã từng trải cảm xúc đó.
Có thể hiểu rằng “tôn sư” là lòng tôn kính, yêu thương của người học trò đối với thầy cô. Còn “trọng đạo” là đề cao, coi trọng đạo lý. Không chỉ “tôn sư”, người học còn phải “trọng đạo”. Một trong những biểu hiện của “trọng đạo” là xem trọng, biết ơn người thầy. Ngày xưa, cứ mỗi độ Tết đến Xuân về, ông bà, cha mẹ lại không quên nhắc nhở cháu con “Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy”. Trong không khí bận rộn đón mừng năm mới, mọi người vẫn giành những lời chúc tốt đẹp, những sự quan tâm đầy kính trọng, tình nghĩa với thầy dạy mình. Đó là đạo nghĩa thầy - trò. Và tinh thần “Tôn sư trọng đạo” đó đã có từ rất lâu, trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta..
Dưới thời phong kiến, trong bậc thang giá trị, vua là trên hết rồi đến thầy sau đó mới đến cha mẹ. Chúng ta thường nghe nói “Quân- Sư- Phụ” là thế. Những câu tục ngữ, ca dao truyền miệng từ xưa đến nay mà mọi người đều đã quen: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, “Không thầy đố mày làm nên”,“Trọng thầy mới được làm thầy”, “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”, là sự thể hiện một cách cụ thể ở nhiều khía cạnh của truyền thông “Tôn sư trọng đạo”.
Khi tóc thầy bạc trắng - (Trần Đức) - Kim Oanh (Thiếu Nhi 3)
Người thầy tuy không phải là cha, mẹ sinh ra ta, cho ta cơm ăn...Nhưng lại dìu dắt ta lớn dần lên về trí tụê, tâm hồn, sự hiểu biết, giúp ta có được những hành trang quan trọng để vào đời, làm người. Việc đó người cha, người mẹ không dễ gì làm thay được. Con người ta, từ vĩ nhân, quan chức, tướng lĩnh đến những người dân nơi thôn quê ít nhiều đều qua tay người ấy. Người thầy có vai trò rất quan trọng đối với sự thành đạt của mỗi người. Người thầy là người biết yêu thương, chăm lo, biết cách dạy dỗ, hướng dẫn cho từng người học trò của mình học hành tiến bộ, trở nên người tốt.
Từ xưa, trong lịch sử giáo dục của dân tộc ta đã có những người thầy đức độ và tài năng, được nhân dân mãi mãi tôn vinh, gương sáng còn lan tỏa đến ngày nay như thầy Đỗ Năng Tế (thầy dạy cả văn lẫn võ cho hai chị em Trưng Trắc và Trưng Nhị), thầy Chu Văn An (tương truyền cảm hóa được cả quỷ thần), thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm, thầy Nguyễn Đình Chiểu và gần đây, có thầy Nguyễn Tất Thành ( Bác Hồ kính yêu của chúng ta). Và biết bao nhà nho người thầy vô danh sống khắp các hang cùng ngõ hẻm các miền quê. Những người thầy đó đã để lại những tấm gương sáng về đạo làm thầy, không màng danh lợi, không chuộng hư vinh, hết lòng dạy dỗ, đào tạo nên bao thế hệ học trò và nhiều người đã trưởng thành ra đời phò dân giúp nước, làm rạng rỡ vẻ vang cho dân tộc.
Lịch sử nước nhà cũng có không ít những thế hệ học trò vừa siêng năng đạo học, lại nhất mực cung kính với thày “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy). Một trong số những tấm gương tiêu biểu như:
Lê Văn Thịnh - người học trò nghèo vùng Gia Lương, Hà Bắc, nổi tiếng thông minh, ham học, ông đã đọc không dưới một vạn cuốn sách, uyên thâm các lĩnh vực, có tiếng là học sâu, biết rộng hiếm ai sánh bằng. Ông đã đỗ đầu Kỳ thi năm 1075 do nhà Lý tổ chức tại Văn Miếu và làm đến quan Tư đồ ở Quốc Tử giám, sau đó được thăng đến chức Thái sư trong triều. Tuy đỗ đạt thành tài làm đến chức Thái sư nhưng khi về thăm thầy học ông vẫn rất mực cung kính khoanh tay, quỳ gối xưng con với thầy.
Lê Quát – quan đại thần của triều Trần, là học trò của Chu Văn An, sau khi đỗ đạt thành tài, Lê Quát đã làm quan ở Viện Hàn lâm, năm 1359 ông được thăng chức Phụng chỉ. Làm việc giỏi, nhanh nhẹn, lại thanh liêm nên Ông được thăng chức rất nhanh làm đến chức Nhập nội Hành khiển, Thượng thư Hữu bật, rồi làm đến chức Hữu bộc xạ… Tuy đã trở thành quan đại thần trong triều, bận trăm công nghìn việc… nhưng năm nào Ông cũng về thăm thầy học và bao giờ cũng vậy đều cung kính quỳ gối, khoanh tay và vẫn xưng con với thầy.
Ngày nay, cùng với sự hưng thịnh của đất nước, sự học đã trở thành nhu cầu bức thiết của mỗi người, mỗi nhà, nghề dạy học luôn được cả xã hội tôn vinh. Đảng ta coi giáo dục là “Quốc sách hàng đầu” - Nhân tố quyết định tới chất lượng và sự phát triển của giáo dục nước nhà đã được xã hội ta hết sức quan tâm. Lớp lớp thế hệ học trò Việt Nam hôm nay vượt qua mọi khó khăn gian khổ, siêng năng học tập, nghiên cứu và đã chiếm lĩnh được những đỉnh cao khoa học. Sự kiện Ngô Bảo Châu giành giải “Nobel toán học” Fields năm 2010 khiến cả thế giới phải khâm phục và nhiều người cũng đã giành được Huy chương vàng trong các kỳ thi Toán, Vật lí, Hóa học, Tin học quốc tế… mang vinh quang về cho đất nước. Nhà giáo được vinh danh là “kĩ sư tâm hồn”, nghề giáo được đánh giá là “ Nghề cao quí nhất trong tất cả các nghề cao quí.”Lớp lớp nhà giáo đã có nhiều đóng góp cho sự nghiệp “trồng người”.
Trong thời hội nhập, trong sự phát triển như vũ bão của khoa học công nghệ hiện nay, chắc chắn công việc của một thầy giáo, cô giáo chẳng dễ dàng gì. Người thầy trước tiên phải là tấm gương sáng về tinh thần tự học và sáng tạo... Viên phấn trên tay thầy cô rồi sẽ ngắn dần, mái tóc thầy cô càng nhiều sợi bạc thì học sinh càng được mở rộng thêm về kiến thức, hiểu biết. Cũng từ đó mà hình ảnh người thầy càng in đậm vào tâm hồn của học sinh, nghề dạy học trở thành một nghề cao quí. Nhưng cũng cần thẳng thắn mà nói rằng không phải ai làm nghề dạy học cũng là người cao quý.
Muốn trở thành người cao quí, mỗi một người thầy phải tự khẳng định mình bằng thực tiễn dạy học và rèn luyện phẩm chất đạo đức của bản thân, phải trăn trở suy nghĩ cải tiến phương pháp dạy học, phải giúp các em học giỏi, chăm ngoan. Quảng đời học sinh tuy được qua tay chăm sóc của nhiều thầy cô giáo. Nhưng trong ký ức của các em thường chỉ lưu lại hình ảnh những người thầy giáo mà chúng yêu mến nhất.
Chắc chắn đó là những người thầy giáo giỏi, dạy các em hiểu bài, biết gần gũi, cảm thông và chia sẽ cùng các em những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống thường nhật, biết động viên khích lệ các em vượt lên những khó khăn, giúp các em gặt hái được những thành công trong cuộc đời. Làm được như vậy đó mới thực sự là những thầy giáo hạnh phúc, mới xứng đáng với niềm tôn vinh đó. Và vị thế thiêng liêng đó hoàn toàn phụ thuộc vào cái tâm và cái tài của bản thân người thầy giáo.
Sự nghiệp “Trồng người” cao cả đến vậy nhưng tiếc thay, trong xã hội hôm nay vẫn có những quan niệm không đúng về nghề dạy học và trong ngành giáo dục của chúng ta hôm nay cũng không phải không có những người “thầy không ra thầy” và vẫn có tình trạng đâu đó một số học sinh còn có biểu hiện xem thường kỉ cương học tập và thiếu “tôn sư trọng đạo”. Ở lớp, họ không chú ý nghe lời thầy. Ở nhà, họ không chịu học bài, làm bài, ý thức tự giác của họ chưa cao, thậm chí họ còn có thái độ vô lễ, xem thường thầy cô. Những học sinh đó thật là đáng trách. Tất cả những chuyện đau lòng đó đã làm hoen ố truyền thống tốt đẹp tôn sư trọng đạo của dân tộc. Thiết nghĩ, khi còn ngồi trên ghế học đường mà không học hành nghiêm túc, không kính trọng thầy, cô giáo thì sau này khó trở thành công dân tốt.
Chỉ vài hôm nữa thôi, ngày 20 tháng 11 lại đến, ngày ấy như bao ngày nhưng lại trọng đại hơn bao ngày bởi đó là Ngày Hội của các thầy, các cô. Là ngày mà vẻ đẹp của các “kĩ sư tâm hồn” được tôn vinh, là ngày mà dân tộc Việt Nam thể hiện rõ nhất truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Các thầy cô giáo càng cảm thấy thật tự hào, hạnh phúc khi được các thế hệ học sinh tưởng nhớ qua những vần thơ, bài hát, hay những bó hoa tươi thắm. Nhưng niềm mong muốn hạnh phúc nhất của các thầy cô giáo là sự nỗ lực của các em trong học tập, là sự cần mẫn, chăm chỉ, tìm tòi, sáng tạo, và thái độ nghiêm túc, trung thực trong học tập của các em, là sự tôn trọng, lễ phép của các em với mọi người. Các thầy cô giáo luôn luôn mong mỏi tất cả các em học tập tiến bộ, sớm trở thành những con người thực sự có ích cho đất nước và luôn luôn coi đó là món quà lớn nhất mà các em dành tặng cho thầy cô.
Cũng với ý nghĩa ấy, mỗi học sinh chúng ta hãy trân trọng kính dâng các thầy, các cô những đóa hoa thành tích tươi thắm cùng lời chúc thầy cô dồi dào sức khỏe, hạnh phúc, hoàn thành tốt công tác, mãi mãi thương yêu và dìu dắt các thế hệ học sinh nước nhà từng bước trưởng thành.
Trần Văn Nông