Vậy thôi! Mai này các em có đi đến đâu, làm gì đi nữa, có nhiều điều các em sẽ quên đi, nhưng thầy cô tin rằng những tháng năm học trò em sẽ nhớ mãi. Lúc đó chúng ta lại nghêu ngao câu hát “đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào, thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi” khi nhìn lại phía sau không còn bóng dáng bạn bè, thầy cô năm cũ. Chúng ta Chợt nhận ra, Sau buổi học chiều nay: "Em thấy không, tất cả đã xa rồi" (...).